The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Bất Yếm Trá


Phan_8

"Tôi cảm thấy vẫn nên ký tên vào thỏa thuận một lần nữa sẽ tốt hơn."

Yến Luật tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, bày ra tư thế trên bàn đàm phán, ánh mắt sắc bén kiêu căng.

Ôn Tửu nhận lấy bản thỏa thuận mới, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn, ngược lại nhìn Yến Luật, chậm rì rì nở nụ cười.

"Yến tiên sinh, anh xác định, bây giờ chúng ta đang giả làm người yêu của nhau sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy là tốt rồi." Ôn Tửu cười cười, "Anh nhìn thử đi, bên B không thể sai bên A làm bất kì chuyện gì, như vậy xin hỏi Yến tiên sinh, loại bạn trai này có cần thiết tồn tại không? Loại đàn ông mà chuyện gì cũng không làm đã sớm bị ném tới thùng rác rồi, còn để lại mừng năm mới sao? Anh cảm thấy đây là tìm bạn trai sao? Đây là tìm ông lớn? Hay là thích bị ngược."

Pháo bắn đùng đùng mấy cái liên hồi, giống như đánh tới mi tâm của anh, khiến nó vô cùng đau nhức. Người phụ nữ này lại còn có tài ăn nói như vậy.

Yến Luật dùng ngón trỏ vuốt vuốt mi tâm, hít sâu hai cái, điều hòa cảm xúc một chút, thế này mới buông ngón tay ra, thong thả mà kiêu căng nói: "Chúng ta đang giả bộ, không phải là thật."

"Đúng vậy, chúng ta đang giả bộ, nhưng anh cư xử với bạn gái giống như ông chủ hoặc ông lớn, làm sao ông bà nội anh có thể tin tưởng rằng người anh dẫn về là bạn gái chứ không phải là nhân viên hay đầy tớ? Diễn trò cũng phải diễn cho giống, anh nói đúng không, Yến tiên sinh?"

Yến Luật nhăn mày rậm lại, khuôn mặt tuấn mỹ bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, khắc chế biểu cảm giận hờn.

Đúng, diễn kịch thì phải diễn cho giống, nhưng dựa vào cái gì muốn anh diễn "tiểu nhân", còn cô diễn "nữ vương" ?

Dựa vào cái gì anh phải trả mười vạn một ngày, mà còn phải làm "tiểu nhân" bị cô sai bảo? A, chuyện này cũng quá buồn cười đi!

Ôn Tửu vô cùng oai phong mà vẫy vẫy tờ giấy A4: "Trong tình huống đặc biệt, bên B có thể chủ động tiếp xúc thân thể với bên A. Xin hỏi, tình huống như thế nào là tình huống đặc biệt?"

Vấn đề này có vẻ quan trọng, Yến Luật đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, một lần nữa định dùng thái độ nghiêm túc điềm tĩnh khi ở trên bàn đàm phán để nói với cô về những tình huống đặc thù.

Nhưng không đợi anh kịp mở miệng, Ôn Tửu nhíu mày, thản nhiên cười: "Có phải những lúc bên A đáng ăn đòn, bên B có thể ra tay hay không?"

Chương 15: Kinh ngạc

Yến Luật biết Chu Du chết như thế nào rồi.

Anh đưa tay đỡ thái dương, bắt đầu hít sâu. Lý do thuyết phục vốn đã chuẩn bị cẩn thận đều bị câu này của cô giết chết trong một giây, giết đến hài cốt không còn, ngay cả một mảnh vụn cũng không thừa.

Ôn Tửu cười mỉm nói: "Yến tiên sinh, nếu anh muốn để cho người nhà anh tin tưởng chúng ta là người yêu, như vậy xin anh phối hợp với tôi. Nếu anh không hài lòng về tôi, anh có thể mời cao minh khác, tiền đặt cọc một phần tôi cũng không lấy, sẽ hoàn trả lại hết."

Cũng đã dắt về nhà rồi, còn mời cao minh khác được sao? Cô cho rằng đây là đến chợ mua bảo vật sao, không thích hợp còn được bảy ngày để đổi vô điều kiện?

Yến Luật bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi có thể phối hợp với cô, nhưng không phải bị cô sai khiến."

Ôn Tửu đánh giá anh: "Yến tiên sinh, xin cho tôi đánh bạo nói, có phải anh chưa từng quen bạn gái hay không?"

Trên mặt Yến tiên sinh xuất hiện biểu cảm nổi giận âm ỉ. Thế mà cô lại nghi ngờ anh chưa từng quen bạn gái. Điều này sao có thể, từ khi còn ở trường cấp hai, anh đã bị vô số nữ sinh theo đuổi, thật sự là phiền không biết để đâu cho hết.

Năm thứ tư đại học, vì muốn Úc Thiên Thiên hết hi vọng, anh quyết định quen với Ngụy Nhuy, hoa hậu giảng đường vẫn luôn một mực theo đuổi anh. Kết quả hai người mới quen nhau đến ngày thứ bảy, Ngụy Nhuy nhắn cho anh một tin, nói buổi sáng mình muốn ăn KFC, bảo anh đi mua, sau đó đem đến kí túc xá nữ.

Ngụy Nhuy khổ tận cam lai mới theo đuổi được Yến Luật, không khỏi muốn khoe khoang một chút, để cho toàn bộ trường học đều biết người thanh niên đẹp trai nhất, lạnh lùng nhất, khó theo đuổi nhất cũng phải đưa bữa sáng cho cô.

Lúc Yến Luật nhận được tin nhắn này, anh cứ cho là mình nhìn lầm rồi, nên lập tức đưa cho di động cho Kỷ Lan, bạn cùng phòng với anh.

Kỷ Lan bắt đầu nói liên miên, cằn nhằn, nói quen bạn gái là như vậy, làm nô làm lệ, móc tim đào phổi, còn phải biết cách thiết lập nhiều kế hoạch lãng mạn, ví dụ như đêm qua cậu ta thả đèn Khổng Minh cho bạn gái ở sân thể dục, trên đó viết: những vì sao cũng biết anh yêu em.

Yến Luật xem thường nói một câu: ngây thơ. Sau đó cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, nhìn về tiệm KFC ở đối diện đường cái.

Bên trong xếp một hàng dài.

Hai phút sau, Ngụy Nhuy nhận được tin nhắn của Yến Luật, anh nói hai người không thích hợp ở bên nhau.

Sau đó, Ngụy Nhuy vẫn liên tục truy hỏi nguyên nhân.

Anh trả lời là: bữa sáng KFC quá đắt.

Bên tai vang lên âm thanh ân cần dạy bảo của Ôn Tửu: "Nếu anh đã từng quen bạn gái, vậy anh nên biết đây không phải là sai khiến mà là biểu hiện yêu thương săn sóc của bạn trai dành cho bạn gái. Yến tiên sinh, chỉ cần quen là tốt rồi."

Quen là tốt rồi! Yến Luật hoàn toàn im lặng.

Ôn Tửu đại thắng hoàn toàn trở về phòng bên cạnh, bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.

Chỉ cần nhớ đến sắc mặt của Yến Luật, Ôn Tửu cười đến mức suýt chút nữa thì sặc bọt kem đánh răng.

Phòng kế bên, một cục giấy bị một cái tay run rẩy ném vào sọt rác.

Ôn Tửu đánh răng xong, thấy ánh nắng buổi trưa, liền đi lên nhà ấm trồng hoa ở tầng ba, muốn ngắm hoa phơi nắng, không nghĩ tới bà nội đã ở đây, bà cụ đang khom người bận rộn trước vườn rau.

Ôn Tửu đi lên phía trước, hỏi: "Bà nội, bà đang bận bịu việc gì vậy?"

"Chút nữa Tiểu Mai và Thanh Ngọc phải về nhà ăn tết, đồ tết của hai đứa nó đều đã chuẩn bị xong rồi, bà hái thêm nắm rau xanh để chúng mang về nhà ăn."

"Để cháu giúp bà."

"Không cần, không cần, cháu đừng để bẩn quần áo."

"Không sao đâu ạ, Yến Luật đã mua cho cháu vài bộ rồi."

Bà nội vui vẻ: "Thế à, xem như thằng nhóc này rốt cuộc đã mở mang đầu óc rồi, biết dỗ dành cho bạn gái vui. Cháu không biết đâu, thằng nhóc này giống hệt ông nội nó, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông cực kỳ nghiêm trọng, ở nhà giống như ông lớn."

Ôn Tửu mỉm cười: "Là có chút."

"Thằng nhóc này thật lòng thích cháu, còn lọc xương cá cho cháu, chính nó còn không thích ăn cá, ngại phiền phức."

Ôn Tửu cười cười, không nói gì, xem ra về sau phải thường xuyên để cho Yến tiên sinh lọc xương cá.

Bà nội hái rau xanh, bỏ vào hai túi bảo vệ môi trường, sau đó cùng Ôn Tửu đi xuống tầng.

Yến Thanh Ngọc đang nói chuyện với ông cụ: "Bác cả, cháu làm xong cơm tất niên rồi về, bác gái có tuổi rồi, một mình làm cơm tối sẽ mệt mỏi."

Ôn Tửu cười đi qua đó, "Cô ba, cơm chiều để cháu và Yến Luật làm, sẽ không để cho bà nội động vào, cô yên tâm đi."

Ông cụ giật mình nhìn Ôn Tửu, bắt Yến Luật nấu cơm?

Bà nội cũng hiểu đây quả thật là chuyện không có khả năng, cười nói: "Không cần các cháu làm đâu, cứ để bà nội làm."

Ôn Tửu mỉm cười, ôm bả vai bà, nói: "Bà nội, Yến Luật muốn thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình, bà nên cho chúng cháu một cơ hội chứ."

Bà nội càng nhìn càng cảm thấy cô bé này rất khiến người khác yêu thích, lại còn biết làm việc, mặt mũi tố chất lại càng không thể soi mói.

Người giúp việc và Yến Thanh Ngọc đi rồi, Ôn Tửu đến phòng bếp xem nguyên liệu nấu ăn và rau dưa, buổi tối làm món gì, đại khái trong lòng đã có tính toán, vì thể liền lấy di động ra gọi cho Yến Luật.

Yến Luật thấy con số 9 nhấp nháy trên di động, không nghe máy.

Di động không ngừng nhấp nháy con số 9, tỏ vẻ nếu anh không nghe máy thì cô sẽ tiếp tục gọi, Yến Luật bất đắc dĩ cầm lấy di động.

"Yến Luật, anh mau xuống tầng một lát."

Ba phút sau, Yến Luật mới chầm chậm đi xuống.

Anh đút hai tay vào túi quần, đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, xụ mặt hỏi: "Chuyện gì?"

Hiển nhiên là chưa nguôi cơn tức.

Ôn Tửu hồn nhiên giả bộ không biết, cười dịu dàng, nói: "Chúng ta đi ra ngoài mua ít đồ đi."

Giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái, vui sướng của cô khiến trong lòng Yến Luật càng buồn bực, anh sắp bị cô chọc giận đến hộc máu bỏ mình rồi, cô lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn có thể cười tươi như hoa.

"Trong nhà cái gì cũng có, không cần mua." Anh xoay người muốn đi lên tầng.

"Đi thôi, đi thôi, ra ngoài đi dạo." Ôn Tửu đi đến trước mặt anh, kéo cánh tay của anh lại!

Yến Luật cảm thấy thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé, trắng ngần của cô, quả thật có chút khó tin, thế mà cô lại chủ động nắm tay anh!

Vậy được rồi, thôi thì cố gắng đi siêu thị với cô vậy!

Yến Luật xoay người lên tầng, cầm lấy chìa khóa xe, áo khoác và ví tiền, sau đó chở Ôn Tửu đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn.

Xe ngừng ngoài quảng trường, Yến Luật thuận miệng hỏi: "Cô muốn mua cái gì?"

"Đi mua chút nguyên liệu để nấu bữa tối, Tiểu Mai và cô ba về nhà rồi, vì vậy tôi với anh sẽ cùng nhau làm cơm tất niên."

Yến Luật dừng bước, không thể tượng tượng nổi trừng mắt nhìn Ôn Tửu: "Tôi và cô cùng nhau nấu cơm?"

Ôn Tửu liếc mắt nhìn anh: "Đúng vậy, chẳng lẽ anh lại để cho bà nội nấu? Bà đã có tuổi như vậy, anh không biết xấu hổ?"

Yến Luật nắm chặt chìa khóa xe, hít sâu hai cái... Sau đó kinh dị phát hiện, anh lại có thể rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bạn xem, không ngờ tính thích nghi của một người lại mạnh như vậy, anh thế mà đã nhanh chóng quen việc bị cô chọc giận đến nội thương, sau đó yên lặng bước vào cảnh giới tự mình chữa thương.

Đến siêu thị, Yến Luật vừa nhìn thấy cảnh tượng đám đông rậm rạp ở phía trước đang hò hét, nhốn nháo, anh lập tức hối hận về sự xúc động phút chốc của chính mình, đã đáp ứng yêu cầu đi dạo phố mua sắm của Ôn Tửu, nhưng đã đi đến đây rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi dạo siêu thị với Ôn Tửu.

Đồ Ôn Tửu mua trên cơ bản đều thuộc lĩnh vực Yến tiên sinh chưa bao giờ tiếp xúc, ví dụ như xì dầu hấp cá, riềng, lá nguyệt quế, nhục đậu khấu, vv.

Xem ra cô thật sự có ý định chuẩn bị một bữa cơm tất niên hoàn hảo, Yến Luật không có ý kiến gì về hành động này, có thể được ông bà nội tán thành, anh đương nhiên cầu còn không được.

Nhưng vấn đề là, cô lại còn kéo anh vào! Anh định tính nợ xong thì nói rõ cho cô biết anh không biết nấu ăn, hơn nữa từ trước tới giờ anh chưa từng đi đến phòng bếp. Nếu cô muốn mượn cơ hội này để ức hiếp, nô dịch anh, vậy thì xin dừng lại.

Ôn Tửu đẩy xe, Yến Luật không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, trong lòng đã quyết định, lần này anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Đến đến quầy giặt rửa, Ôn Tửu dừng chân lại, nói: "Anh giữ xe, ở chỗ này đợi tôi một lát." Nói xong, liền đi tới mặt sau của quầy hàng.

Yến Luật chán đến chết, tùy ý nhìn thoáng qua chung quanh, kết quả phát hiện đối diện là cả biển băng vệ sinh.

Anh xoay người lại, kết quả vừa quay mặt lại, phát hiện ở phía sau càng đáng sợ hơn, ấy thế mà đều là Durex, Jissbon và Six sex… (*)

[(*) Durex, Jissbon, Six sex: các nhãn hiệu BCS]

Yến tiên sinh lập tức đẩy xe đi chỗ khác.

Ôn Tửu lấy đồ xong, phát hiện không thấy Yến tiên sinh đâu, cô liền đi đến gần đó nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy người đâu, đành phải lấy di động ra.

Điện thoại chuyển được, Yến Luật nói: "Tôi ở quầy thu ngân, cô lại đây đi."

Ôn Tửu đi qua đó, liếc mắt một cái là thấy Yến Luật. Anh giống như là người nổi tiếng đứng trong đám người bình thường, dáng người thẳng tắp, anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo, còn có phong thái nhanh nhẹn hơn người, vô cùng bắt mắt.

Yến Luật giơ cánh tay lên, vẫy vẫy tay với cô, tư thế nâng cánh tay lên vẫy như thế này, lại càng tự nhiên, phóng khoáng, khiến người khác động lòng.

Nhưng lần này Ôn Tửu không bị sắc đẹp của Yến tiên sinh đả động, tật xấu biến mất im hơi lặng tiếng này cần phải sửa đổi.

Cô đi qua liền hỏi: "Tại sao anh không chờ tôi ở đàng kia?"

Yến Luật cúi đầu nhìn cô: cô lại muốn anh phải đối mặt với một đống miếng hình xoắn ốc, siêu mỏng, vị ô mai sao?

Chương 16: Chụp ảnh

"Anh muốn đi đâu thì cũng nên nói với tôi một tiếng." Ôn Tửu nhìn Yến Luật, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo hương vị không vui.

Cô không nghĩ tới Yến Luật lại đáp trả một câu: "Cô muốn đi đâu càng nên nói với tôi một tiếng." Anh còn bỏ thêm một chữ "càng", hơn nữa còn nhấn mạnh chữ càng này.

Ôn Tửu vô cùng thông minh, lập tức đoán được Yến Luật đang ám chỉ chuyện tự bản thân mình mua quần áo cho anh, liền cười một tiếng: "Đó là lần ngoại lệ, sau này sẽ không có nữa."

Yến Luật nhìn cô, không lên tiếng.

Bởi vì là giao thừa, nên người trước quầy tính tiền trong siêu thị xếp thành một hàng dài, một trong những chuyện mà đời này Yến Luật không thích nhất chính là xếp hàng. Đám người trong siêu thị ồn ào, chen chúc khiến cho anh cảm thấy mỗi phút giây đều như đang bị hành hạ, anh thật sự rất hối hận mình không nên nhất thời xúc động, bị mê hoặc bởi một lần “chủ động” của Ôn Tửu.

Anh lấy di động ra, bắt đầu xem tin tức kinh tế và tài chính, giết thời gian.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc anh và Ôn Tửu cũng đứng trước quầy thu ngân, ngay một khắc giao tiền xong, Yến Luật cảm thấy khắp cả người đều thư thái, như được giải thoát.

Hai người đi tới bãi đỗ xe bên ngoài siêu thị, đương nhiên đồ đạc đều do Yến Luật xách, bởi vì trong lúc anh thanh toán, Ôn Tửu đã đi khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, vì thế Yến Luật phải tự động xách túi nhựa đi theo.

Ôn Tửu duy trì nụ cười yếu ớt thanh nhã, thưởng thức dáng vẻ một tay đút trong túi quần, một tay xách túi nhựa của Yến tiên sinh, như vậy mới đúng.

Bạn xem, có rất nhiều chuyện, một khi đã làm lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ tự nhiên như vậy đấy. Tuy rằng Yến tiên sinh âm cơ sở, nhưng vẫn đầy không gian dạy dỗ.

Sau khi lên xe, Ôn Tửu lấy di động ra xem giờ, sau đó gửi một tin nhắn cho mẹ. Nếu đã nói với mẹ là mình đi Thái Lan, vậy thì cô cứ dựa theo thời gian máy bay tới Thái Lan mà báo tin bình an cho mẹ đâu ra đấy.

Ôn Minh Nguyệt lập tức nhắn lại một tin: "Gửi một tấm ảnh qua xem."

Ôn Tửu không nghĩ tới mẹ cô sẽ đòi ảnh chụp, liền trả lời cho có lệ: "Mẹ, con vừa mới tới khách sạn, chưa đi ngắm cảnh."

"Ai muốn ngắm phong cảnh a, mẹ muốn xem ảnh chụp của thằng nhóc kia, gửi ảnh qua đây cho mẹ, để mẹ xem mặt mũi nó thế nào."

Ôn Tửu bị yêu cầu đột nhiên của mẹ già dọa sợ, cô liếc mắt nhìn Yến Luật đang lái xe bên cạnh, rồi đành phải tiếp tục trả lời có lệ: "Mẹ, trong di động của con không có ảnh của anh ấy."

"Thì bây giờ liền chụp một tấm, nhanh lên!"

Tính tình của Ôn Minh Nguyệt là như thế, quả quyết nhanh chóng, cơ trí dũng cảm. Ôn Tửu có bề ngoài hơn người, nhưng bởi vì trời sinh khí chất trong trẻo, lạnh lùng, lại có vẻ độc lập, mới nhìn qua đều có cảm giác cô là người đẹp lạnh lùng, khó theo đuổi, cho nên mặc dù có rất nhiều người âm thầm mến cô, nhưng lại rất ít đàn ông thật sự dám theo đuổi cô. Tuy rằng ngoài mặt Ôn Minh Nguyệt không thúc giục, nhưng thấy con gái đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai, trong lòng ngầm sốt ruột. Bây giờ, rốt cuộc cũng có một người đàn ông lọt vào mắt xanh của con gái mình, nó còn chịu ra nước ngoài du lịch với cậu ta nữa. Ôn Minh Nguyệt tò mò, xúc động khó có thể nói nên lời, vô cùng bức thiết muốn nhìn dáng vẻ của người con trai đó như thế nào.

Ôn Tửu bị mẹ từng bước ép sát khiến cho luống cuống chân tay, sau một lúc lâu mới nhắn lại một câu: "Sao con lại không biết xấu hổ mà làm thế chứ?"

"Đều đã cùng người ta ra nước ngoài du lịch rồi, chỉ chụp một bức ảnh mà cũng xấu hổ? Ít nói nhảm đi, nhanh nhanh chụp ảnh cho mẹ xem! ! !"

Ba cái dấu chấm than được gửi tới, mi tâm Ôn Tửu bắt đầu phát đau, cô tiếp tục giả chết: "Mẹ, con thật sự rất xấu hổ."

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại trực tiếp vang lên.

Ôn Tửu vừa mới bắt máy, bên kia đã vang lên âm thanh gọn gàng, linh hoạt, sảng khoái tinh thần của Ôn Minh Nguyệt: "Đưa điện thoại cho nó, mẹ muốn nói với nó vài câu."

"Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?" Nghe xong yêu cầu của mẹ, Ôn Tửu bị dọa suýt chút nữa làm rơi di dộng xuống đất.

"Có làm gì đâu, bảo nó gửi cho mẹ một bức ảnh, sẵn tiện nghe thử giọng nói của nó như thế nào."

Xem như Ôn Tửu phục mẹ mình rồi, cô che di động lại, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, mẹ chờ một lát, con sẽ gửi ảnh qua cho mẹ, tạm biệt."

Ôn Tửu cúp máy, trong lòng căng thẳng đến nỗi cả bàn tay đều đẫm mồ hôi, cô hiểu rõ tính cách của mẹ mình nhất, nếu không gửi một tấm ảnh qua để báo cáo kết quả công tác, thì nhất định mẹ cô sẽ tiếp tục gọi điện thoại tới, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc cô có đi Thái Lan hay không.

Nếu không, chụp trộm Yến tiên sinh một tấm? Ôn Tửu cầm lấy di động giơ ra phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Cảnh tuyết ở công viên thật đẹp."

Di động giơ lên, lặng lẽ chụp sườn mặt tuấn tú của Yến tiên sinh.

Ok, việc lớn đã xong.

Ôn Tửu cúi đầu, đang muốn xem thử hiệu quả của ảnh chụp như thế nào, đột nhiên xe phanh lại ven đường.

Yến Luật xoay mặt qua nhìn cô, kiêu căng vươn tay ra, "Đưa di động cho tôi."

"Làm gì?" Ôn Tửu hơi căng thẳng, còn có chút xấu hổ, không phải anh đã phát hiện ra mình chụp trộm anh chứ?

Yến Luật mặt lạnh nói: "Xem thử cảnh tuyết của cô."

Ôn Tửu cười gượng: "Tôi chỉ chụp đại thôi."

Yến Luật liếc xéo cô, con ngươi sa sầm: "Cô chụp trộm tôi?"

Ôn Tửu lập tức nóng bừng mặt, lại không thừa nhận, "Ai chụp trộm anh, tôi chụp cảnh tuyết."

"Đưa di động cho tôi." Yến Luật bất ngờ nắm lấy cổ tay Ôn Tửu, Ôn Tửu lập tức trở tay lật lại, không nghĩ tới Yến Luật lại hành động nhanh hơn cô, nhẹ nhàng nhéo gan bàn tay cô một cái, di động liền lọt vào tay anh.

Ôn Tửu không khỏi ngẩn ra, động tác này của anh, tại sao lại hơi giống kỹ thuật vật?

Yến Luật đổi điện thoại di dộng sang tay trái, dùng tay phải ngăn cản Ôn Tửu, mở album ảnh ra xem, quả nhiên là ảnh chụp mình, phút chốc, trong lòng thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang...

Anh hít vào một hơi, tỏ ra khó hiểu nói: "Tại sao cô lại chụp trộm tôi?"

Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Là như thế này, tôi và anh đến thành phố X, nhưng tôi gạt mẹ tôi, nói mình đi Thái Lan du lịch với bạn, bây giờ mẹ tôi muốn xem ảnh của người bạn đồng hành với tôi, cho nên tôi mới….”

Thì ra không phải như anh nghĩ, không hiểu sao Yến Luật lại cảm thấy tức giận, quả quyết xóa bỏ tấm ảnh cô mới chụp.

Ôn Tửu thật tiếc: "Yến tiên sinh, anh không thể giúp tôi việc này sao? Mẹ tôi chỉ muốn xem người đi cùng tôi là ai, anh gửi cho tôi xin một bức được không? Sườn mặt thôi cũng được."

Yến Luật nâng mắt nhìn cô: "Bóng lưng cũng không được."

Ôn Tửu: "..."

Một lần nữa khởi động xe, rất nhanh đã về đến nhà, Yến Luật lấy chìa khóa mở cửa, sau đó trực tiếp đi lên tầng, có vẻ như không vui cho lắm.

Ôn Tửu cho Yến Hoan một món đồ chơi bằng nhung lông. Vừa rồi, cô bảo Yến Luật chờ là muốn đi mua một gói băng vệ sinh để dự bị, nhưng khi cầm nó trong tay, cô do dự mãi, cứ cảm thấy lúc tính tiền có Yến Luật đứng bên cạnh, sẽ rất xấu hổ, vì thể cô quyết định mua một món đồ chơi cho Hoan Hoan.

Yến Hoan vui mừng nhảy dựng lên: "Cảm ơn chị gái, chị gái thật tốt."

Bà nội cũng rất vui vẻ, cảm giác Ôn Tửu là một cô gái tinh tế, đi siêu thị mua đồ mà vẫn nhớ tới Hoan Hoan.

Bên này, Ôn Tửu vừa mới đem đồ đạc đến phòng bếp, mẹ lại nhắn tin tới nữa.

"Làm gì mà lề mà lề mề vậy, nhanh gửi ảnh cho mẹ xem."

"Chờ một lát, chờ một lát."

Xem ra hôm nay mẹ cô không nhìn thấy ảnh của người thật thì sẽ không chịu bỏ qua, Ôn Tửu đang định lên mạng tìm ảnh của một anh chàng đẹp trai nào đó để lừa gạt mẹ già, đột nhiên thấy bà nội, trong lòng sáng ngời: có rồi.

"Bà nội, trong nhà có ảnh của Yến Luật không ạ?"

"Có a. Cháu muốn xem dáng vẻ lúc nhỏ của nó phải không?"

"Đúng vậy."

"Cháu chờ chút, bà nội đi lấy cho cháu xem."

Chỉ chốc lát sau, bà nội đã lấy một quyển album thật dày từ trong phòng sách ra.

Ôn Tửu âm thầm vui sướng, mở ra nhìn, quả nhiên đều là ảnh chụp Yến Luật, cô vốn định dùng di động chụp lại một tấm, kết quả phát hiện, tất cả đều là ảnh chụp anh khi còn bé, trên cơ bản từ trung học về sau không có bức nào.

Có điều ảnh trước đây cũng không tệ nha.

Ôn cười mỉm cầm di động, chụp được một bức, ừ, cũng rất rõ nét.

Trong nhà ấm trồng hoa ở tầng ba, Yến Luật ngồi trên ghế mây đưa lưng về phía cửa ra vào, trên bàn để laptop và một bình trà.

Nhà ấm trồng hoa ánh nắng tươi sáng, hoa tươi và lá xanh đua nhau rực rỡ, Yến Luật cao lớn, anh tuấn, tư thái nhàn nhã, mặc áo phông vải cashmere đơn giản màu đen, phác họa đường nét bóng lưng anh gợi cảm mà nam tính.

Ôn Tửu cảm giác có chút kinh diễm, gửi đi một tin nhắn, sau đó thản nhiên bỏ di động vào túi.

Ừ, biểu cảm xấu hổ và giận dữ của Yến tiên sinh nhất định rất thú vị.

Di động trên bàn vang lên một tiếng ting nhỏ, Yến Luật cầm lên xem, là số 9 gửi đến.

Anh không chút để ý mở ra, phản ứng của anh giống như nhìn thấy một quả bom, các mạch máu trên mặt như muốn bùng nổ.

Anh đứng bật dậy, cầm lấy di động, đang định đi xuống tầng, kết quả vừa mới đứng dậy, liền phát hiện Ôn Tửu đã đi lên tầng ba, cô khoanh tay đứng trước cửa nhà ấm trồng hoa, mỉm cười nhìn anh.

Chương 17: Ảnh chụp

Yến Luật nhấc đôi chân dài, hừng hực vài bước đã vọt đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén nhưng lạnh lùng, trong mắt còn lóe lên chút giận hờn.

Lời ít mà ý nhiều vươn tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi."

Ôn Tửu vẫn ung dung thưởng thức biểu cảm giận dữ và xấu hổ của Yến Luật, mặt mày cong cong, dáng vẻ tươi cười càng khiến cho Yến Luật tức giận.

"Nhanh đưa điện thoại cho tôi!" Anh nói giọng nặng nề, mang theo dư vị uy hiếp đến vô cùng, mày rậm cau lại và đôi mắt lạnh lẽo có khí thế không giận mà tự uy.

Thế nhưng Ôn Tửu xưa nay vốn to gan, Yến tiên sinh đe dọa, cô tuyệt đối không sợ, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng: “Anh gửi cho tôi một tấm ảnh, tôi sẽ xóa bỏ tấm ảnh kia, như thế nào?"

Ôn Tửu vừa mới nói xong, Yến Luật đã duỗi ra tay, đột nhiên vươn về phía trước tìm tòi, hai tay đều đút vào túi áo của Ôn Tửu, cô không kịp phản ứng ngay, cứ thế bị anh bất ngờ ôm vào lòng.

Ôn Tửu vô thức giãy dụa hai tay, không nghĩ tới Yến Luật lại khỏe mạnh như vậy, hai cánh tay của anh giống như hai sợi dây xích, trói chặt người cô, giam cô vào trong lòng, tay phải từ sau eo vươn ra, áp chặt cổ tay cô.

Judo chính là kỹ năng chú trọng lấy tứ lạng bạt thiên cân (lấy nhỏ đánh lớn), Ôn Tửu không hề đề phòng nên đã để mất cơ hội, hai cánh tay cô lại bị vây trong túi áo, cả người cô bị Yến Luật cao lớn giam cầm trước ngực không thể động đậy. Dán chặt lên thân thể anh, cô gần như có thể cảm giác được cơ bắp chắc nịch trên toàn thân anh và sức lực khổng lồ sống động của anh.

Sức mạnh như thế này khiến cho Ôn Tửu có chút kinh ngạc.

Yến Luật dùng một cánh tay ôm lấy cô, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi áo của cô ra, xóa bỏ bức ảnh đứa bé khỏa thân kia, cuối cùng bỏ điện thoại vào miệng túi áo của cô, cứ cúi đầu như vậy, lại đối diện với ánh mắt của Ôn Tửu.

Khoảng cách giữa hai người gần như thế, dường như là dính sát vào nhau, gần đến mức khe hở ở giữa chỉ khoảng một gang tay, hoàn toàn có thể đếm được cả lông mi của cô, đôi mắt thanh nhã lại trầm tĩnh, giống như một vòng xoáy cực lớn, thoáng cái hút lấy mắt anh, khiến cho anh từng chút, từng chút một đắm chìm trong đó, sâu thẳm không có giới hạn.

Trên người cô có hương thơm nhàn nhạt, yên tĩnh, thanh nhã như hoa mai, hoa lan, Yến Luật như bị sức mạnh nào đó khiến cho mê muội, lập tức cúi đầu nhìn gương mặt thanh lệ trước mắt, đôi mắt tức giận, lạnh lùng chợt trở nên có chút âm u, mơ màng.

Ôn Tửu cảm thấy cánh tay đột nhiên bị bóp mạnh hơn, cô trông thấy rõ hầu kết của anh bỗng nhúc nhích, còn có động tác nuốt nước miếng rất rõ rệt.

Đột nhiên, Yến Luật thả Ôn Tửu ra, quay người bước nhanh đi lại trước bàn.

Trước mắt anh như hiện lên bờ môi ướt át xinh đẹp giống như hoa anh đào còn đọng lại vài giọt sương sớm kia. Anh vô cùng khiếp sợ phát hiện, vừa rồi bản thân mình vậy mà có cảm giác muốn nếm thử cánh môi anh đào kia xem nó có mùi vị gì một cách mãnh liệt.

Miệng đắng lưỡi khô, tâm loạn như ma.

Yến Luật cầm lấy tách trà, dốc hết một ngụm, suýt chút nữa bị bỏng chết, anh vậy mà lại quên mất đây là trà nóng.

Ôn Tửu bước nhẹ đi đến trước mặt anh, cầm điện thoại quơ quơ: "Xóa bỏ cũng không sao, trong hộp thư của tôi vẫn còn."

Yến Luật suýt chút nữa phun ra một búng máu, anh trừng mắt nhìn cô.

Ôn Tửu cười dịu dàng, nói: "Anh gửi cho tôi một tấm, tôi sẽ xóa bỏ, có được không?"

Yến Luật tức giận nói: "Điện thoại của tôi không có ảnh của chính mình, cô cho rằng tôi có thói quen rảnh rỗi tự chụp ảnh sao."

"Không có cũng không sao, anh cho tôi chụp một tấm là được rồi." Ôn Tửu lấy điện thoại di động ra, nói với Yến Luật: "Tôi chỉ chụp mặt nghiêng thôi."

Yến Luật đành phải mặc kệ cho cô chụp một tấm, lạnh lùng nói: "Mau xóa ảnh trong hộp thư đi."

Ôn Tửu buồn cười: "Không cần xóa, tôi không lưu vào hộp thư."

Yến Luật: "..."

Lại bị cô lừa gạt rồi.

Ôn Tửu gửi tấm ảnh cho Ôn Minh Nguyệt, bà lập tức gửi lại một chuỗi dấu chấm than.

"Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"

"Quá đẹp trai rồi! ! ! ! !"

Lại là một chuỗi dấu chấm than (!!!), Ôn Tửu phì cười, sau đó có chút thích thú nhìn sang Yến Luật.

Yến Luật nhăn mày lại: "Cô cười cái gì?"

"Mẹ tôi xem ảnh xong, nói anh trông rất đẹp trai."

Yến tiên sinh giãn lông mày đang nhíu lại ra, hừ, chẳng lẽ không đúng sao?

"Cảm ơn Yến tiên sinh."

Ôn Tửu đi đến cửa của nhà ấm trồng hoa, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, cười cười: "Đúng rồi, tôi đã quên nói cho anh biết, tôi đã nói với bà nội cho tôi tấm ảnh kia rồi."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .